LạI là hơn 12h nữa rồI ! vẫn như thường lệ cứ xem xong 2 trận worldcup mình lạI ngủ không được , chẳng biết lý do tạI sao ? rồI xem xét lạI mình và cho rằng “ đó đã thành một thói quen , một thông lệ hằng ngày - không bao giờ mình ngủ sớm được , phảI khoảng 1, 2 h mớI có cảm giác ngủ , một sinh lý giấc ngủ do mình tạo ra bấy lâu – thật là khác thường và lập dị so vớI mọI ngườI . Nhưng nghĩ đi nghĩ lạI mà chính lòng mình thấy đó không phảI là lý do chính đáng , một lý do như tự an ủI mình và rồI mớI chợt nhận ra là tạI sao ?
Sao nhỉ ? à , cũng vẫn là hơn 12 h , mình lạI lên mạng – ghé vào forum của lớp , dạo quanh một lượt rồI lô tô trúng bài nào thì đọc bài ấy , và đập vào con mắt mình là cái tick ‘ 3 h sáng viết bài cho anh chị em ….” Của tác giả Sir , mà không hề biết tác giả thật này là ai – nhưng chắc là ngườI này đang trong cùng một tâm trạng , nỗI lòng như mình . Mở đầu là một ca khúc ‘ giấc mơ ngày xưa “ nhưng thú thật , nghe thì có nghe nhưng chẳng hề chú ý ca từ , ngữ nghĩa của bài hài là gì cả , mà cứ chăm chú đọc những phần tiếp theo cho đến hết những thành viên đóng góp ý kiến cuốI cùng , đọc xong mớI biết là bài viết này là của Duy và mình thấy hay thật , một điều khó tránh khỏI là khi đọc xong bài này không tránh khỏI sự yếu mềm , nỗI buồn , lòng xao xuyến và … Và mình biết rằng những tháng ngày ấy đã trôi qua thật rồI , nhưng những kỉ niệm ấy vẫn còn đang hiện hữu trước mặt chúng ta , ôi những nụ cườI ,những giọt nước mắt đang xen kẽ , nốI tiếp nhau … sao mà bùi ngùi quá !. RồI chợt mình nhớ thoáng được câu cuốI bài hát mình vừa nghe “ câu chuyện xưa ấy tưởng chừng ta quên “ làm mình thấy tò mò và một lẽ tự nhiên là nghe lạI bài hát lần nữa xem nào . Đúng là hay thật , hay quá đi , hay hơn trong số những bài hát nói về tình bạn mà mình nghe được . và cứ nghe đi nghe lạI hoài bài hát này và kiếm thêm lớI để hát cùng … và cũng ngồI đọc và suy ngẫm mớI thấy từng câu hát nó thấm đượm và ý nghĩa biết bao !– “ tôi vẫn đi qua những con đường quen – bạn có nhớ đến tôi bao giờ - từng ngày trôi qua chúng ta lạI thêm cách xa – cuộc đờI có những hạnh phúc thật gần – tôi vẫn mơ giác mơ ngày xưa đấy thôi – chuyện gì quên nhớ hết những nụ cườI – ngày mai đây hãy tin là thế và khi ấy còn nhận ra nhau – mang theo ánh nắng mang theo tiếng cườI – bắt đầu từ đó ra đi tìm ước mơ – rong chơi biết có nỗI đau vô cùng – khi dừng chân mớI hay xa lạ - nghêu ngao câu hát ánh trăng theo về - nơi nào mái ấm những bạn bè thân – ôi mênh mang quá biết đâu quê nhà – câu chuyện xưa ấy tưởng chừng ta quên “
Và từ khi ngồI nghe bài hát đó , đêm nào cũng nằm nghĩ ngợI mà không sao ngủ được , miệng thì cứ hát “ tôi vẫn đi qua những con đường quen… khi dừng chân mớI hay xa lạ … câu chuyện xư ấy tưởng chừng ta quên “ còn trong đầu thì cứ nhớ lạI những ngày còn đi học và cũng đôi khi trong bóng tốI ấy , mình lạI cườI và mình cũng lại khóc . Và bây giờ đang ngồI viết lên những tâm sự này mà vẫn còn đang nghe bài hát “ giấc mơ ngày xưa “ -“bạn có nhớ đến tôi bao giờ …” – cảm ơn Duy nhiều lắm duy ạ , cảm ơn cả bài hát nữa – một bài hát thật ý nghĩa , một bài hát mà thành nghĩ sẽ làm thức tỉnh bao nhiêu con ngườI đã đổI tình bạn , quên đi tình bạn mà quay về lạI mái nhà xưa – nơi mà chan chứa hai từ “ tình bạn “ thật ấm cúng và thiêng liêng biết bao !”Và giờ đây , mặc dù nói là mỗI đứa mỗI nơi nhưng sự thật là anh em a7 cũng sum họp đầy đủ vì đa số đều đang học tập ở đà nẵng mà . và sự sum họp ấy sẽ được trọn vẹn và đầy ý nghĩa chỉ khi phù thuộc vào chính bản thân chúng ta mà thôi! …Và vớI câu nói ” mỗI đứa mỗI nơi “ thật sự thành hiện thực khi ai nấy đều có nghề nghiệp ổn định , đều có bến bờ riêng của mình ( ôi! Bé đào sinh đôi , thằng Sơn sinh 4 có thêm đứa ngoài giá thú nữa …) . Và khi thờI gian cứ lặng lẽ trôi đi mãi làm chúng ta cũng phảI trôi đi mang theo sự thay đổI của tuổI tác ,thay đổI cả về dáng vẻ bề ngoài …. Nhưng chỉ mong sao ,một ngày nào đó - khi chúng ta đang bước trên cùng một con đường thưa vắng hay đông nghẹt ngườI ….Bỗng … ngoảnh mặt lạI và nở nụ cườI khi nhận ra nhau